tạo hoá đã tạo ra muôn ngàn cơn gió khác nhau.
chẳng có cơn gió nào giống cơn gió nào cã.
có 1 ngọn gió cũng bình thường , rất thick đc tự do , chu du đi khắp nơi......
1 hôm , mãi vui chơi gió cuốn theo 1 cánh hoa và đem cánh hoa ấy ra tận biễn
hoa không tìm được về nhà nên đã theo gió cùng chu du khắp nơi
cả hai cãm thấy có 1 thứ jì đó rất thân thiết.....
và từ hôm đó
tình bạn cũa gió và cánh hoa ngày càng thắt chặt...
rồi đền 1 ngày , 1 cơn giông đi qua cuốn gió và cánh hoa đi theo
cơn giông quá mạnh tách bật gió và hoa....
gió bị cuốn vào cơn giông, còn hoa thì bị thỗi bật ra...
thất lạc hoa, gió như muốn thét lên tìm hoa..
còn hoa thì đau khỗ , mà chẵng làm ji đc...
tạnh cơn giông,
Gío tìm hoa.....gió đi mãi...gió đi ngược dòng mà tìm hoa...
còn hoa thì rơi tận đáy vực thẵm, tàn úa....và đang chết dần.
bao tháng năm tìm hoa, gió đã kiệt sức và đã rất yếu
gió đau khỗ , mặc cho dòng đời cuốn gió về đâu
gió vẩn tìm hoa
rồi đến 1 ngày, gió kiệt sức..và đã sắp tan vào không gian
gió chầm chậm bay vào vực thẵm và đã nhận thấy ngay cánh hoa đang nằm ấy
lặng lẽ 1 mình và tàn úa
gió lao đến thật nhanh đến bên hoa
gió cuốn hoa lên, gió thì thầm bên hoa...
nhưng hoa chẵng trả lời và không nhúc nhít
gió thất vọng và đến bên hoa, ôm ấm hoa lần cuối
để rồi sau đó tan mình và không gian ngay bên trên cánh hoa...
gió nguyện mãi ỡ bên hoa.....
và chắc chắn 1 điều rằng : Sẽ chẳng còn cơn gió như thề nữa đâu
"Chẳng còn Gió nữa đâu"
by: HurtFall
chẳng có cơn gió nào giống cơn gió nào cã.
có 1 ngọn gió cũng bình thường , rất thick đc tự do , chu du đi khắp nơi......
1 hôm , mãi vui chơi gió cuốn theo 1 cánh hoa và đem cánh hoa ấy ra tận biễn
hoa không tìm được về nhà nên đã theo gió cùng chu du khắp nơi
cả hai cãm thấy có 1 thứ jì đó rất thân thiết.....
và từ hôm đó
tình bạn cũa gió và cánh hoa ngày càng thắt chặt...
rồi đền 1 ngày , 1 cơn giông đi qua cuốn gió và cánh hoa đi theo
cơn giông quá mạnh tách bật gió và hoa....
gió bị cuốn vào cơn giông, còn hoa thì bị thỗi bật ra...
thất lạc hoa, gió như muốn thét lên tìm hoa..
còn hoa thì đau khỗ , mà chẵng làm ji đc...
tạnh cơn giông,
Gío tìm hoa.....gió đi mãi...gió đi ngược dòng mà tìm hoa...
còn hoa thì rơi tận đáy vực thẵm, tàn úa....và đang chết dần.
bao tháng năm tìm hoa, gió đã kiệt sức và đã rất yếu
gió đau khỗ , mặc cho dòng đời cuốn gió về đâu
gió vẩn tìm hoa
rồi đến 1 ngày, gió kiệt sức..và đã sắp tan vào không gian
gió chầm chậm bay vào vực thẵm và đã nhận thấy ngay cánh hoa đang nằm ấy
lặng lẽ 1 mình và tàn úa
gió lao đến thật nhanh đến bên hoa
gió cuốn hoa lên, gió thì thầm bên hoa...
nhưng hoa chẵng trả lời và không nhúc nhít
gió thất vọng và đến bên hoa, ôm ấm hoa lần cuối
để rồi sau đó tan mình và không gian ngay bên trên cánh hoa...
gió nguyện mãi ỡ bên hoa.....
và chắc chắn 1 điều rằng : Sẽ chẳng còn cơn gió như thề nữa đâu
"Chẳng còn Gió nữa đâu"
by: HurtFall